Câu thơ của Nguyễn Nguy Anh trong tập Hương
Thời Gian làm tôi gợi nhớ đến “ Thà cứ
ở đây ngồi giữa chợ. Uống say mà gọi thế nhân ơi” của thi sĩ “Chân quê” Nguyễn Bính. Ra đi trong thế “Im lặng” cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Nguyễn Nguy Anh quí mến bạn bè mà thốt
lên:
Bạn bè ơi !
(Thơ
tình xuống phố)
Nhưng tình quê hương mà ở đó
có hình dáng em gái thôn quê:
Tôi gặp lại tuổi thơ
Khi thấy em nhặt thóc trên đồng.
(Gặp
lại tuổi thơ)
Hay:
Nhớ thương phố núi dã quỳ
Tìm trong ký ức trùng vây quê nhà.
(Em
về)
Xúc động trong tình thương của
mẹ mãi là ký ức đẹp mà Nguyễn Nguy Anh
bày tỏ. Điệp từ “Mẹ gánh thời gian”
được lặp đi lặp lại nhiều lần, đó là sự hy sinh mà bất cứ bà mẹ nào trên đất nước
Việt Nam đều trải qua. Nguyễn Nguy Anh
nhìn nhận bằng những cảm nhận rất riêng qua bài “Mẹ tôi”:
“Mẹ gánh thời gian cho con bằng tấm lưng còng
…Mẹ ơi! Mẹ gánh thời gian quẩn quanh cuộc
đời
Ngã nghiêng, sóng gió, nhọc nhằn vì con
…Mẹ ơi! Mẹ gánh thời gian bằng bao đêm
thức trắng
…Mẹ gánh thời gian bằng bao lần ngã quỵ
Bằng nụ cười đôn hậu chân quê
…Một trưa hè, con thấy quang gánh thời
gian của mẹ
…Rồi mẹ lặng lẽ đi xa…”.
Không hối tiếc nhưng nhớ
thương mẹ với những sản vật gần gũi gắn liền một thới gian khó của đất nước:
Đi chợ quê
Tìm cơi trầu không thấy
Nhớ thương Mẹ
Áo bạc màu nuôi con.
(Chợ
quê)
Tình yêu trong thơ của anh
cũng kín đáo, đôi khi sôi nổi, có lúc lại nhẹ nhàng, hờn mát:
Một mai quẳng tuổi ngọc ngà
Ngát hương mùa cũ quê nhà mắt cay
Chiều chiều lại nhớ mây bay
Một mai anh lỡ có say đừng buồn !
(Mây
trắng còn bay)
Dữ dội đến tang thương:
Giữa đôi bờ hư thực
Nát tan nụ hôn đầu.
(Nắng
chiều)
Rồi hy vọng:
Nợ bao năm cuối đời chưa trả
Sáu ngàn ngày khát vọng yêu
Đôi bàn tay chaio sần giữa bờ ảo ảnh
Xin dừng lại nụ cười của em.
(Nụ
cười của em)
Tập thơ Hương Thời Gian gồm 88 bài và 13 phụ bản là những bài thơ được phổ
nhạc của Nguyễn Nguy Anh đáng đọc và
chiêm nghiệm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét