“Hương Thời Gian” tập thơ thứ ba của Nguyễn Nguy Anh, một tác giả quen thuộc với độc giả Bình Dương.
Thời gian càng đi vào chiều
thì dòng ký ức càng đậm đặc nỗi nhớ thương. Tác giả nhớ về mối tình thuở học
trò.
Khói đồng ai đốt chiều nay
Cầm bằng mắt đỏ quắc quay quê nhà
Bao năm đi học trường xa
Tình trong nỗi nhớ mặn mà duyên em.
Tình thương của mẹ cũng tạo
thành nỗi nhớ không nguôi:
Đi chợ quê
Tìm cơi trầu không thấy
Nhớ thương mẹ
Áo bạc màu nuôi con.
Tình yêu thời tuổi trẻ thường
ghi dấu ấn khó phai mờ:
Bao năm đi về
Nhặt lá thu phai
Tìm dấu yêu xưa
Khoảng trời ngày ấy
Lối cũ ai về
Tình đã bao năm…
Đi bên tình cảm riêng tư, nỗi
nhớ quê hương là một tình cảm sâu sắc trong lòng người:
Mai anh về tìm dấu chân chim
Trên ruộng đồng Tân Uyên, Bến Cát
Một cánh cò chao nghiêng câu hát
Đưa ai về giấc ngủ ca dao.
Bao nỗi nhớ thương kết thành
một mùi hương hòa quyện trong không gian, trong suốt dòng thời gian đời người,
cho cuộc sống có ý nghĩa, có sự vấn vương cần thiết.
NGUYỄN LANG QUÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét