Tặng Nguyễn Phượng
Mười năm trầm bổng tiếng đàn
Nghe đau một thuở nồng nàn tình ơi!
Tôi - còn mấy đoạn thơ rời
Nửa vung viễn xứ, nửa rơi quê nhà
Nhói lòng ngày ấy phôi pha
Trái tim mắc cạn vườn cà trăng suông
Nhân gian còn đó nỗi buồn
Mai về thăm bạn qua Truông Bà Đờn.
NGUYỄN NGUY ANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét