Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

NGƯỜI THƠ DUYÊN NẶNG TÌNH ĐẦU

                                                    bài viết của THÀNH CHƯƠNG


                 Nhà thơ Nguyễn Nguy Anh gởi tặng tôi tập thơ Hương Thời Gian khá dày dặn gồm 88 bài thơ và 13 phụ bản nhạc phổ thơ anh. Chưa được gặp mặt nhưng thơ của anh thì tôi đã đọc trên một số tờ báo, nhất là trên tập san  ÁoTrắng từ nhiều năm qua. Và giờ đây, khi cầm trên tay tập Hương Thời Gian, dù không bất ngờ với giọng thơ anh nhưng tôi có phần ngạc nhiên bởi sự trẻ trung vẫn còn được hiển hiện qua nhiều bài thơ trong tập sách, trong đó có không ít bài vương vấn về mối tình đầu, về thời cắp sách đến trường ở một miền quê đầy hoa mộng.

Ở đây có một Bến sông gợi nhớ bâng khuâng qua những dòng lục bát:
          Bao năm tình nhỏ còn vương
          Câu hò điệu lý đời thường chân quê
         Hương xưa một thoáng đam mê
         Tình đầu vội vã câu thề còn đây...
                 Trong cuộc đời của mỗi con người, khó ai quên được những kỷ niệm thời tươi trẻ, điều ấy có thể nằm im trong những tầng ký ức thẳm sâu và có đôi khi trỗi dậy qua những cảm xúc và hiện lên qua những trang viết, dòng thơ đầy hoài niệm. Với Nguyễn Nguy Anh, nhà thơ đã kết những kỷ niệm ấy thành một chiếc lá, anh gọi đó là Lá trăm năm:
          Em về hái lá trăm năm
          Để thương
          Để nhớ
          Xa xăm một người
          Thời gian đếm lá đau đời
          Tròng trành ký ức ngậm ngùi mai sau.
                Và như thể là một cơn mộng du, anh bước tiếp trên những con đường hoa nắng và để lại những nỗi nhớ mênh mang:
           Tháng chín bồng bềnh nỗi nhớ
           Thước tha áo trắng sân trường
           Đâu rồi, người tình một thuở
           Thẹn thùng nghiêng nón bên thềm?
           (Tình khúc tháng chín)
              Hình ảnh tà áo trắng gắn với anh qua  những nẻo cuộc đời, như thể khó dứt , những năm tháng trong trẻo của tuổi học trò đi vào những bài thơ gợi những xuyến xao, giữa cuộc đời bộn bề này như là những làn gió mát thổi từ miền xa vắng, dịu ngọt:
           Áo trắng lá áo trắng ơi
           Em mười lăm tuổi một thời mộng mơ
           Bướm vàng-đom đóm-câu thơ
           Tóc thề hoa nắng đẫm bờ nhớ thương...
           (Thơ tình áo trắng)
Và, đây nữa:
            Nhớ ai mắt đợi tình cờ
            Thu vàng áo trắng ước mơ sân trường
            Long lanh mười sáu giọt sương
            Ngập bờ thơ mộng nhớ thương một người...
            (Mắt đợi)
         Câu thơ Ngập bờ thơ mộng nhớ thương một người dường như đã nói hết thảy về một miền thơ của riêng anh, những tháng ngày xa xưa cũ không thể thiếu trong cuộc đời của người thi sĩ đa cảm, mỗi bài thơ là một sự gói ghém, một sự nâng niu dù là ngọt ngào hay chua xót, anh viết:
           Năm tháng đi qua tuổi thơ vo tròn trong ký ức
           Dòng sông xanh gợi nhớ con đò xưa
           Ngáy ấy xa rồi kỷ niệm buồn vui
           Giận mà thương trải lòng lên trang giấy...
           (Vòng xoáy thời gian)
                 Ngoài những vần thơ về những hoài niệm tuổi học trò, Nguyễn Nguy Anh còn dành tình cảm của mình cho quê hương, cho mẹ, cho bạn bè và cuộc sống.Mẹ tôi là một bài thơ thật cảm động, những dòng tình cảm của người con dành cho mẹ tuôn chảy thật chân thành và tự nhiên:
             Mẹ gánh thời gian cho con bằng tấm lưng còng
             Bằng giọt mồ hôi cho con vóc dáng ngọc ngà
             Bằng vết chân chim hằn trên mặt mẹ
             Bằng suối tóc mây trắng theo tháng ngày...
               Và mẹ, dù suối tóc mây trắng theo tháng ngày vẫn từng bước dõi theo bóng con, khi biết con làm thơ ào ào, bà đã mắng yêu:
              Mẹ bảo con: Thằng u mê ám chướng
              Giờ con làm thơ ào ào
              Người ta đọc thơ con chẳng hiểu...
              Me bảo: Thôi ông tướng đừng bày vẽ
             Đừng hếch mũi ra oai
             Con giun con dế cụp đuôi chạy mất...
             (Thằng con yêu của mẹ)
Với quê, anh đã có những dòng thơ đằm thắm, thiết tha:
              Bao năm
              Chưa một lần ra khỏi đụn rơm làng
              Tang tình ba lý
              Vọng ngóng phương xa
              Ba lý tình tang...
              (Gởi ai một thoáng quê nhà)
Hay, những dòng:
              Khói đồng ai đốt chiều nay
              Cầm bằng mắt đỏ quắt quay quê nhà...
              (Tinh trong nỗi nhớ)
Và một chợ quê ắp đầy tình mẫu tử:
              Đi chợ quê
              Tìm cơn trầu không thấy
              Nhớ thương mẹ
             Áo bạc màu nuôi con...
             (Chợ quê)
                 Mỗi người làm thơ đều chọn cho mình một cách nhín riêng, một đề tài riêng, một hình thức nghệ thuật riêng. Với Nguyễn Nguy Anh, những vần thơ tình như luôn quấn quýt, vương vấn trong sự suy tư dù năm tháng mỗi lúc trôi qua. Những vần thơ ấy làm cho người thơ như trẻ lại, và sự trở về của những ký ức xa xăm lại dội về những cảm xúc mới mẻ. Mong sao với thơ, anh luôn giữ được nồng thắm ấy.

                          THÀNH CHƯƠNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét