Em cười vỡ đồng tiền
Chừ, răn, tê, mô, rứa...
Tiếng quê không thể mất
Dẫu lưu lạc bao năm?
Tình như ngọn gió đông
Em vẫn còn mê mải
Thời gian không trở lại
Câu thơ buồn chông chênh
Mặt trời lên sương tan
Vầng trăng không về nữa
Em trầm tư nỗi nhớ
Chừ, răn, rứa, mô, tê...!
NGUYỄN NGUY ANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét